cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng

Giới thiệu nội dung Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng: Truyện của Hoa Hòa Hoa Ảnh viết xoay quanh hai cái thôn, nam chính là nông dân thứ thiệt, được cái “trai xinh trai đứng một mình cũng xinh”. Truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc Chương 8: Được gả. Cổ nhân thành thân chú ý tam thư lục lễ, nông dân rất nhiều nhà cũng không giàu có, nên hết thảy giản lược, nhưng giống nhau sẽ không thiếu. Thời điểm nạp thái phải dùng sống nhạn (ngỗng trời), bất quá nông dân bình thường đều dùng nhạn gỗ Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng - (Chương 2) - Tác giả Hoa Hòa Hoa Ảnh Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Site De Rencontres 100 Pour 100 Gratuit. Cổ nhân thành thân chú ý tam thư lục lễ, nông dân rất nhiều nhà cũng không giàu có, nên hết thảy giản lược, nhưng giống nhau sẽ không thiếu. Thời điểm nạp thái phải dùng sống nhạn ngỗng trời, bất quá nông dân bình thường đều dùng nhạn gỗ thay thế, vì tỏ vẻ coi trọng Hà Hoa, Sở Phong Thu đã đi mua nhạn sống đến thay thế nhạn gỗ, để cho đám người Trương Xuyên rất cao hứng. Sở Phong Thu mang lễ đến cũng không tồi, làm cho người Trương gia nở mày nở mặt với mấy người đến xem náo nhiệt. Sau đó chính là hợp bát tự, hợp bát tự xong sẽ định ngày hạ tiểu định. lễ đính hôn Hà Hoa bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, Lý Hương Chi đi mua vải, Hà Hoa làm quần áo cùng giày cho Sở Phong Thu, giờ phút này cũng chính là lúc triển lãm tài nghệ châm tuyến của cô nương, nếu việc châm tuyến không tốt, cô nương sẽ để cho người khác cắt, để cho người khác làm cẩn thận, chính mình chỉ ngồi không là được, đương nhiên, các cô nương thật sự không thể không biết may vá. Hà Hoa thực may mắn, chính mình làm châm tuyến cũng không tệ. Đợi đến thời điểm hạ tiểu định, Sở gia đưa tới là một cái thủ trạc bạc vòng tay, một đôi đinh hương bạc hoa tai, một cây trâm cài bằng bạc, hai khối vải dệt màu đỏ. Lễ đính hôn như vậy ở nơi này của bọn họ đã xem như không tồi. Sau đó chính là đưa sính lễ, ba lượng bạc, còn có một ít quả bánh đường trà linh tinh, không thể nói là quá ngon, nhưng như vậy tuyệt đối không kém. Người Trương gia thực vừa lòng, cô nương nhà mình rốt cục thì có thể diện được định cho người ta! Trong lòng Hà Hoa có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Sở Phong Thu tích góp được nhiều tiền riêng như vậy, nàng chính là dùng đầu gối nghĩ cũng biết tiền này nhất định là tiền riêng của hắn, Sở gia khẳng định sẽ không cho hắn nhiều tiền thế chỉ làm lễ đính hôn. Biết Sở Phong Thu tự mình dành tiền, trong lòng Hà Hoa càng an ổn, như vậy xem ra Sở Phong Thu ở trong cái nhà kia kỳ thật sống cũng không phải quá kém, ít nhất hắn có thể bảo vệ được tiền của mình, đây là một người có chủ ý. Ngày thành thân định vào ngày sau khi gặt lúa mạch, người Trương gia nghĩ để cho Hà Hoa tránh đi lúc thu hoạch khổ mệt kia, cũng để cho Hà Hoa thêm một ít thời gian chuẩn bị đồ cưới. "Có cái gì cần chuẩn bị chứ? Tới Sở gia kia cái gì không có? Cô em chồng vẫn nên lưu vài thứ trong nhà đi! Dù sao trong nhà vì ngươi đã bị đắc tội không ít! Ngươi sẽ không thể hiếu thuận một ít?" Tôn Lan Thảo bén nhọn khẽ nói, Hà Hoa có thể gả cho người đàn ông anh tuấn như Sở Phong Thu rất là hâm mộ ghen ghét, lúc trước thị vừa thấy Sở Phong Thu đã bị mê mệt không nói ra lời, nhưng sau này Sở Phong Thu lại cũng không đến trong nhà, ở trên đường gặp được thị cũng không thèm để ý, làm thị tức muốn chết. Vốn nghĩ cả đời Sở Phong Thu thú không được vợ mới tốt, như vậy nói không chừng về sau chính mình lượn lờ thêm vài vòng ở trước mặt, hắn không có vợ khẳng định sẽ bị chính mình câu tới tay, đến lúc đó đàn ông anh tuấn như vậy không phải là của mình? Kết quả thì sao? Sở Phong Thu cư nhiên muốn thú cô em chồng của mình! Tôn Lan Thảo cảm thấy ông trời thật sự không công bằng, như thế nào khiến cho nha đầu Hà Hoa chết tiệt kia chiếm được đàn ông tốt như vậy chứ? Hà Hoa biết Tôn Lan Thảo đối với chuyện mình gả cho Sở Phong Thu hâm mộ ghen ghét, chỉ nhìn ánh mắt của thị là biết, loại ánh mắt này gần đây nàng thấy rất nhiều, chỉ không nghĩ tới tẩu tử của mình cư nhiên cũng là một người trong đám người bị Sở Phong Thu mê đảo, chuyện này cũng thật đủ làm cho người ta không thích nổi! Hà Hoa vừa dị ứng chuyện chồng của mình bị thèm nhỏ dãi, thứ hai vì đại ca của mình không đáng giá, lúc trước nhưng là Tôn Lan Thảo muốn chết muốn sống gả cho đại ca, hiện tại một bộ dáng chính mình gả khuất nhục là vì thế nào đây?! "Ngươi nói bừa cái gì?! Ngươi làm như ai cũng đều giống như nhà ngươi sao?" Trương Đại Khuê vừa vặn nghe được lời nói của Tôn Lan Thảo, nhíu mày nói. Tôn Lan Thảo trừng đôi mắt nhỏ, mất hứng, lúc trước thị gả đến Trương gia mang đồ cưới rất mỏng, chỉ mang theo mấy bộ quần áo. "Ta như thế nào? Tình huống của ta có thể giống nhau sao? Ta nhưng là cô nương Tôn gia! Vốn chính là thân thích, lúc đó lại là hoàn cảnh kia, các ngươi khiếm ta, ta chính là một mảnh vải lẻ, một đồng tiền đồ cưới đều không có, các ngươi cũng không thể ghét bỏ ta!" Trương Đại Khuê nói "Ngươi bớt tranh cãi, ta tự nhiên cũng cái gì cũng không nói! Ta thấy nhà thiếu củi, ngươi có rảnh ở trong này khua môi múa mép không bằng đi nhặt chút củi về đi!" "Ai a! Ta đau đầu, ta trở về phòng đi nằm đây!" Tôn Lan Thảo vừa nghe muốn thị làm việc, lập tức ôm đầu, xoay người trở về phòng. Khóe miệng Hà Hoa vừa kéo, nhìn về phía Trương Đại Khuê, vẻ mặt đều đồng tình, nghĩ rằng thật sự đáng thương đại ca của mình, nếu sống cả đời cùng với người phụ nữ như vậy thì tổn thọ mất hai mươi năm a! Trương Đại Khuê bất đắc dĩ cười, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, bất quá đều qua mấy năm nay, nhẫn đi! Chỉ cần Tôn Lan Thảo không phạm sai lầm lớn gì, hắn còn có thể hưu thê sao? Trương gia bọn họ cũng không phải là cái loại người này, lúc trước hoặc là không cưới, cưới cũng chỉ có thể nhận mệnh, dù sao đời này hắn xem như cùng Tôn Lan Thảo cứ như vậy, muội muội có thể sống tốt, hắn coi như là yên tâm. Hắn giao cho Hà Hoa một cái bao bố nho nhỏ. "Đây là đồ cưới đại ca đưa cho muội, muội cất đi, đừng để cho Tôn Lan Thảo nhìn thấy." "Đại ca, cái này muội không cần, huynh mang nó đổi tiền giao cho mẹ đi!" Hà Hoa vừa thấy trong bao bố kia cư nhiên là một cây nhân sâm nho nhỏ! Nhân sâm này cũng chỉ nhỏ xíu như ngón tay, bất quá mặc kệ nó nhỏ ra sao đây đều là nhân sâm a, khẳng định có thể bán được chút bạc. Hà Hoa không biết cây nhân sâm này có thể bán bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định sẽ nhiều hơn so với đồ cưới của nàng! Cây này nàng cũng không thể lấy, cuộc sống nơi này cũng không phải thật tốt, nàng sao có thể mang đi nhân sâm trân quý như vậy? Trương Đại Khuê lập tức nói "Nhỏ giọng chút! Cái này cho muội mượn! Cũng không phải huynh tiêu tiền mua được, là huynh ở trên núi trong lúc vô ý gặp phải. Một văn tiền cũng không tốn, vốn chính là tính toán cho muội làm đồ cưới, cái này cha mẹ cũng biết, huynh vốn giao cho bọn họ, hiện tại huynh nói cho muội làm đồ cưới, bọn họ mới lấy ra. Tâm ý cả nhà, muội đừng cự tuyệt. Nhân sâm này không thể cho đại tẩu muội nhìn thấy, cũng không thể để cho những người Sở gia đó nhìn thấy, nếu không họ đánh chủ ý gì đấy, muội phải cất kỹ." Hà Hoa thực cảm động, nghĩ đại ca đối xử với mình thật tốt, cha mẹ cũng thực yêu thương mình, chính mình tuy rằng là một khuê nữ, nhưng bọn họ một chút cũng không có trọng nam khinh nữ, chuyện này ở cổ đại rất là hiếm có. Phải biết rằng ở nông thôn rất nhiều nhà đau khuê nữ người ta cũng sẽ không nghĩ cho khuê nữ nhân sâm trân quý như thế làm đồ cưới, có một phần đồ cưới có thể diện để người ở bên ngoài thấy cũng là tốt lắm rồi, nếu lại cho thêm một ít vốn riêng, thì phải là hòn ngọc quý trên tay ở trong nhà, nhưng vốn riêng này cho nàng lại là nhân sâm trong tay sao? Hà Hoa cầm lấy nhân sâm trong tay, đôi mắt đo đỏ nói "Đại ca, về sau muội nhất định sống tốt." "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trương Đại Khuê cao hứng cười, cả đời này hôn nhân của hắn cứ như vậy, yêu thương muội muội lúc trước cũng không thuận, bất quá cuối cùng qua cực khổ này, hắn liền hi vọng về sau nàng có thể toàn tâm toàn ý sống qua ngày, hòa khí cũng thế, tranh cãi cũng thế, miễn là tận tâm tận lực tranh thủ là tốt rồi. Trải qua chuyện này, cảm tình Hà Hoa đối với gia đình tiến thêm một bước càng sâu, nàng nghĩ cho dù chính mình gả ra ngoài, nhưng nhà này vĩnh viễn vẫn là nhà nàng. Bởi vì Trương Đại Khuê đưa tới cây nhân sâm, Hà Hoa cũng lại biết thêm một chuyện, thì ra là ngọn núi phía trước thôn bọn họ thấy không cao lắm kia cư nhiên lại có nhân sâm! Có một gốc cây này, còn sợ tìm không thấy cây khác sao? Thấy cây nhân sâm này cũng không lớn, khẳng định còn có cây khác! Đến lúc nàng có thể sử dụng thành thạo linh lực, ngay cả gốc nhân sâm bé như vậy, nàng cũng có thể để cho nó lớn như củ cải! Nghĩ đến nhân sâm mặc kệ ở cổ đại hay là hiện đại đều là dược liệu trân quý, nếu nàng phát hiện thêm mấy cây nhân sâm nữa, vậy còn sợ không phát tài được sao? Đến lúc đó lại làm chút sinh ý kiếm tiền khác, nàng ít nhất cũng có thể làm một bà địa chủ hạnh phúc vui vẻ ở đây! Cũng có thể để cho cha mẹ có cuộc sống tốt hơn, Tôn Lan Thảo kia thì sao? Xem tình huống, nếu nàng ta không gây chuyện, vậy dùng bạc áp nàng ta hiếu thuận săn sóc, nếu nàng ta gây chuyện, mặc kệ nàng ta đi tìm chết, nhất định phải hưu nàng ta! Nghĩ như vậy, Hà Hoa cũng có tinh lực, trừ bỏ chuẩn bị đồ cưới, thì mỗi ngày đều lo trong lo ngoài nhà cửa, nhưng lại để cho người trong nhà càng thêm luyến tiếc nàng. Trương gia có hai mẫu ruộng nước, trong nhà có hai người đàn ông, hai người bọn họ có thể có việc đi lại, Lý Hương Chi cùng Tôn Lan Thảo đều không thể đi, lại càng không muốn nói Hà Hoa sắp được gả. Từ khi Hà Hoa định thân thì càng ít ra cửa, bất quá không phải do nàng ngại mà nàng đang dùng chút dị năng vào lúa của gia đình, như vậy có thể để cho số hạt giống này tốt hơn hạt giống bình thường, đến lúc đó nảy mầm khẳng định so với mấy hoa màu không được sử dụng dị năng tốt hơn nhiều. Dị năng hiện tại của Hà Hoa còn rất hạn chế, chỉ có thể hữu dụng với loại hạt giống này, nếu muốn sử dụng dị năng với một mảnh hoa màu, vậy còn phải tiếp tục luyện tập, nếu không nàng đã sớm tìm cơ hội đi ra ngoài làm cho lúa mạch nhà mình thêm dinh dưỡng, đến lúc đó nhiều thêm mấy đấu lương thực, cũng có thể để cho trong nhà thu vào thêm nhiều một ít, trọng yếu nhất là sẽ làm cha cao hứng a. Cứ như vậy trong nháy mắt liền đến ngày gặt lúa mạch, Trương gia có năm mẫu lúa mạch, lúc này chẳng những Trương Xuyên và Trương Đại Khuê xuống ruộng, liền ngay cả Tôn Lan Thảo cùng Lý Hương Chi đều phải đi theo. Tôn Lan Thảo không vừa ý, thị vốn không được trắng trẻo, nếu lần này vừa đi khẳng định phơi càng đen, trọng yếu nhất là thu lúa mạch rất vất vả, năm nay thời tiết so với năm trước còn nắng nóng hơn, mặt trời tựa như tùy thời đem một cụm lửa ném xuống, cắt lúa mạch đau tay, xương sống thắt lưng và chân cũng mệt mỏi, người đầy mồ hôi mang lúa mạch về, như vậy làn da sẽ không chịu nổi. Năm rồi Tôn Lan Thảo luôn tìm các loại lý do ở nhà, chỉ có Hà Hoa đi theo thu lúa mạch, nhưng năm nay Hà Hoa sắp xuất giá, cô nương sắp xuất giá ở nhà người bình thường sẽ không để cho cô nương đi làm việc, sợ bị nhà người khác nói không thương con gái, cũng sợ cô nương phơi đen đến lúc đó xuất giá sẽ khó coi. Bởi vậy cũng chỉ có thể để Tôn Lan Thảo đi xuống ruộng. Tôn Lan Thảo không muốn đi, Trương Đại Khuê liền phát hỏa, nói với thị là không đi về sau cũng đừng ăn cơm. Tôn Lan Thảo đành phải đi. Hà Hoa mắt trợn trắng, nghĩ đại tẩu này cũng thật cực phẩm, cha mẹ cùng đại ca của mình là người thật tốt, cứ vậy bị nàng ta bức giống như cha mẹ chồng ác độc, tướng công ác độc. Người khác đều xuống ruộng, đồ ăn trong nhà tự nhiên là do Hà Hoa làm, vì thời gian thu lúa mạch gấp gáp, cũng có thể nghỉ một lát thôi, nhà nào ở xa đều sẽ ở địa đầu 2 đầu của ruộng đất, bờ ruộng tìm một chỗ mát mẻ để nghỉ ngơi, ở chỗ này ăn cơm, không phải có người trở về lấy chính là có người đưa đi. Hà Hoa liền phụ trách đưa cơm cho người trong nhà. Hà Hoa làm canh đậu xanh, mì trứng gà, lại làm thêm bánh rán, bánh bột bắp, bên trong bánh rán quét tương, cuốn hành thái nhỏ, còn có trứng gà, mặt khác còn thả thịt, lại có một chén dưa muối cắt nhỏ, hoa tiêu, nước tương. Đem mấy thứ này đều đặt ở trong hai cái giỏ, sau đó dùng đòn gánh gánh ra cửa. Lý Hương Chi đối với chuyện Tôn Lan Thảo rốt cục tái giá mà cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, dù sao trong nhà hiện tại sống rất tốt, bà thực sợ Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ kia lại nghĩ quay đầu ăn cỏ, cũng không thể cứ đề phòng mãi được? Hiện tại Tôn Lan Thảo lại gả đi, còn vui vẻ làm bình thê, thuyết minh Sở Đại Bảo rất hợp ý thị, thị hẳn là sống tốt, sẽ không lại trêu chọc đàn ông chung quanh, trọng yếu nhất là sẽ không đến trêu chọc Trương Đại Khuê. Bất mãn duy nhất là Tôn Lan Thảo lại gả đến Đào Nguyên thôn, cùng một cái thôn với Hà Hoa. "Hi vọng về sau ít gặp phải nó, nếu không còn chưa đủ làm cho người ta ghê tởm." Lý Hương Chi vừa trông cháu ngoại trắng mập đang ngủ, vừa nói với Hà Hoa, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Tôn Lan Thảo quậy ra, thật sự là may mắn, nhà mình đã thoát khỏi tai họa này. Hà Hoa cười nói "Mẹ yên tâm, cho dù gặp, thị cũng chiếm không được gì tốt." "Con, nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng giống mẹ." Lý Hương Chi nghe xong cười không ngừng, thuận tiện khen chính mình một phen. Khuê nữ của mình hiện tại thật sự là càng ngày càng lợi hại, như vậy rất tốt, bà cũng yên tâm. Hà Hoa cười nói "Khuê nữ giống mẹ không phải là bình thường sao?" Hà Hoa thấy tươi cười trên mặt Lý Hương Chi, nghĩ đến thôn cô nhỏ Hà Hoa nguyên chủ, trong lòng thở dài, có thể để cho mẹ của khối thân thể này cao hứng như thế, thôn cô nhỏ Hà Hoa cũng sẽ thật cao hứng, bất quá hiện tại nói không chừng nàng đã chuyển thế đầu thai, chỉ hy vọng nàng có thể đầu thai đến một nhà trong sạch, gặp được một phu quân tốt, cũng không cần vừa gặp phải việc khó liền thắt cổ. Lý Hương Chi nói với Hà Hoa năm nay hoa màu phát triển rất tốt, nhìn cao hơn một khúc so với hoa màu nhà người ta bên cạnh, đến lúc đó khẳng định có thể thu thêm được mấy đấu. Hà Hoa nghe xong cười mà không nói, đó là nàng dùng dị năng cho hoa màu nhà mẹ đẻ, hiện tại dị năng của nàng đã tiến bộ rất nhiều, cũng đủ cho nàng chiếu cố một lần tất cả hoa màu của người nhà và mấy nhà thân thiết. Không chỉ có nhà mình sống tốt, thân nhân bằng hữu cũng sống tốt, mới có thể hạnh phúc chân chính, ở thời điểm có năng lực này, Hà Hoa muốn dùng dị năng của mình để cho mọi người sống tốt hơn, hơn nữa như vậy còn có thể giảm bớt tình huống chỉ hoa màu nhà mình là phát triển tốt, miễn cho người khác hoài nghi hoặc là ghen ghét. Trừ bỏ trồng hoa màu, năm nay nhà Hà Hoa cũng trồng rau, hơn nữa so với năm trước trồng nhiều hơn, vừa qua mùa đông, trong thôn có một hộ chuyển đi rồi, không muốn giữ ruộng lại, Sở Phong Thu liền mua lại, không nhiều lắm, chỉ có ba mẫu, nhưng trồng lương thực ở đó liền cũng đủ cho bọn họ ăn. Vài mẫu bên cạnh tự nhiên trồng rau, có thể tưởng tượng năm nay dựa vào chuyện bán rau có thể kiếm gấp mấy lần so với năm trước. Mùa đông năm trước, trong nhà dựa vào bán giá đậu cùng dưa muối cũng kiếm không ít, không thể ít hơn so với bán rau xanh. Hà Hoa còn thường thường nghĩ ra một ít đồ chơi mới mẻ, Sở Phong Thu mang đến Lưu gia bán, cũng có thể mang về không ít tiền. Trong nhà ngày lướt qua càng tốt, Hà Hoa đối với cuộc sống nơi này cũng càng ngày càng vừa lòng, nhưng mục tiêu cuối cùng còn không có đạt tới, thì phải là để cho nhà Triệu Kim Nguyên làm cho thôn cô nhỏ Hà Hoa chết phải trả giá đại giới. Triệu Kim Bảo hiện tại gả không tốt, xem như ác có ác báo, nhưng Triệu Kim Nguyên vẫn là con rể của ông chủ tửu lâu Hương Khách Lai! Hà Hoa chẳng những bán rau cho tửu lâu Trương Ký, còn bán vài cách chế biến món ăn cho tửu lâu Trương Ký, chính là muốn cho tửu lâu Trương Ký tranh giành khách với Hương Khách Lai, tốt nhất làm Hương Khách Lai suy sụp, để cho Triệu Kim Nguyên không thể thành ông chủ nhỏ của tiệm này, thậm chí còn muốn để cho cha vợ hắn cùng thê tử oán hận hắn, để cho hắn nếm thử tư vị bị vứt bỏ như Hà Hoa nguyên chủ, cũng sẽ không sống được thoải mái. Thời tiết càng ngày càng nóng, Hà Hoa nghĩ lại bán vài cách chế biến món đồ ăn cho tửu lâu Trương Ký, lại để cho người Hương Khách Lai sầu càng sầu, mùa hè cơn tức vượng a, tốt nhất để cho Triệu Kim Nguyên mỗi ngày bị nhạc phụ mắng, bị vợ oán. Hà Hoa nghĩ thế nào thu thập người Triệu gia, Triệu Kim Bảo liền bắt đầu tìm chết. Triệu Kim Bảo dưỡng thương xong luôn luôn muốn hòa ly, nhưng người nhà mẹ đẻ không ủng hộ, thậm chí ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không để cho nàng ta về, nàng ta đi trên trấn tìm Triệu Kim Nguyên, ngay cả cửa tửu lâu còn không thể nào vào được, chị dâu đối với nàng ta thái độ lãnh đạm, ca ca cũng không giúp nàng ta nói chuyện. Triệu Kim Bảo liền hận người nhà mẹ đẻ, sau này nàng ta thông đồng với một người bán hàng rong, vì về sau muốn ở cùng nhau thật dài thật lâu, hai người quyết định bỏ trốn, có thể là bị Thạch Tú Nương dẫn dắt, càng có lẽ là bản thân Triệu Kim Bảo không phải là người tốt, nàng ta cũng bắt tay về phía người nhà của mình, còn nghĩ đến nhà Hà Hoa. Nhà Hà Hoa càng ngày càng khá giả mọi người đều biết, Triệu Kim Bảo cảm thấy nhất định có thể có tiền. Triệu Kim Bảo cùng người bán hàng rong kia đánh bạo đi tới nhà Hà Hoa, nghĩ dùng thuốc mê đánh Tiểu Khôi, sau đó lại làm người một nhà Sở Phong Thu hôn mê, đến lúc đó tìm cho ra tiền nhà bọn họ. Tiểu Khôi được Hà Hoa nuôi từ nhỏ đến lớn, bản thân liền thông minh, lại luôn ăn đồ ăn cùng lương thực Hà Hoa dùng qua dị năng, càng thêm thông minh, làm sao có thể ăn bánh bao thịt từ trên trời giáng xuống? Nó chẳng những chưa ăn, cũng không kêu, đợi đến khi Triệu Kim Bảo cùng người bán hàng rong kia vào, nó hung hăng cắn, một chó chọi hai người, Tiểu Khôi toàn thắng! Tiểu Khôi một trận chiến thành danh, trở thành chó ngoan người người trong thôn đều khen. Người Triệu gia mất mặt, dưỡng ra một khuê nữ như vậy, cuối cùng bọn họ ngay cả thăm tù đều không đi, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng Triệu Kim trước Triệu Kim Bảo đem tất cả tội danh đều đổ hết cho Dương Thạch Đầu, mới không ngồi tù, hiện tại nàng ta lại đem tất cả tội danh đều đổ hết cho người bán hàng rong kia, nhưng lại không thể tránh được vận mệnh ngồi tù. "Triệu Kim Bảo này, thật sự là xứng đáng! Hừ, ta nói ả tốt nhất cả đời ngồi đại lao đi, cũng đừng đi ra!" Vợ Loan Mộc nói, vừa nói vừa vỗ đùi, chờ vỗ xong rồi vội vàng sờ sờ bụng, miệng nói xong "Chớ sợ chớ sợ, mẹ không phải cố ý!", nàng hoài thai, hai ngày trước vừa biết. Hà Hoa buồn cười nhìn nàng, nghĩ tới chị dâu Lý Thải Vân, Lý Thải Vân cũng hoài thai, làm cho cha mẹ cùng Trương Đại Khuê cao hứng phát điên, Trương Đại Khuê tuổi cũng không nhỏ, cỡ tuổi hắn, nhà người khác con đều sẽ chạy loạn chung quanh. Lúc trước cưới Tôn Lan Thảo, vài năm không con, người một nhà đều chuẩn bị tâm lý không đứa nhỏ, lại sau này cưới Lý Thải Vân, bọn họ cũng chuẩn bị tâm lý không đứa nhỏ, kết quả ông trời mở mắt, Lý Thải Vân mới gả vào thời gian ngắn vậy liền hoài thai! Người Trương gia đều cảm thấy giống như nằm mơ, chờ đến khi biết không phải là nằm mơ, Lý Thải Vân còn kém bị bọn họ coi như bồ tát mà cung phụng, sợ nàng có cái gì sơ xuất. Hà Hoa nghĩ khi mình về nhà mẹ đẻ nhìn thấy tình cảnh người một nhà vui mừng, trên mặt tươi cười càng đậm. "Chúng ta không nói chuyện này làm cho người ta mất hứng. Nói chuyện khác." Vợ Loan Mộc nhìn cây lê trên đỉnh đầu, nuốt nuốt nước miếng "Lê nhà ngươi năm nay lại kết nhiều trái a, nhìn là biết rất ngon. Ngươi không biết, ta rất muốn ăn chua, nhưng nhìn lê của nhà ngươi, nghĩ vị ngọt kia ta liền chịu không nổi. Ai a, sẽ không là một nha đầu đi? Không được, ta phải nghĩ tới ăn chua, nghĩ tới ăn chua!" Vợ Loan Mộc một lòng muốn sinh con trai, miệng bắt đầu lãi nhãi không ngừng nàng muốn ăn một lần sẽ không muốn ói ra. Trong lòng Hà Hoa muốn sinh một nha đầu, xem bộ dáng vợ Loan Mộc, nàng lại không có cách nào để khuyên, nghe nàng luôn nói chua chua, nàng đều cảm thấy chua, sau đó lại muốn ói ra. Nàng ói ra thật. Hà Hoa lại hoài thai. Sở Phong Thu đi báo tin vui cho Điền Trang cùng Thương thị, kết quả trên mặt mang theo nụ cười khi đi, trên mặt mang theo thần sắc kỳ quái trở về. "Như thế nào? Sao chàng có biểu cảm như vậy? Là muốn cười hay là không muốn cười a?" Hà Hoa nhìn biểu cảm Sở Phong Thu, cảm thấy rất kỳ quái. Sở Phong Thu ôm lấy Đoàn tử, nhìn con trai liếc mắt một cái, lại nhìn xem bụng Hà Hoa, nói "Cũng không biết khuê nữ sẽ lớn hơn một chút hay là nhỏ một chút so với tiểu thúc thúc......" "A?" Hà Hoa nghe xong lời này sửng sốt, rất nhanh hiểu rõ, Thương thị có thai! Trên mặt Hà Hoa đầu tiên là kinh hỉ, sau đó tựa như Sở Phong Thu sắc mặt quái dị. Nàng đồng tình nhìn nhìn bụng mình, lại nhìn Đoàn tử, cảm thấy Đoàn tử càng đáng thương, bé sẽ có một tiểu thúc thúc hoặc là tiểu cô cô nhỏ hơn bé. Đoàn tử căn bản không rõ cha mẹ của mình vì sao dùng cái loại ánh mắt là lạ này nhìn bé, còn khanh khách cười vui! Thương thị có thai, người nhà họ Điền trừ bỏ những người nghĩ đem con mình làm con thừa tự, còn lại đều thật cao hứng, Điền Trang một bó tuổi rốt cục đã có hậu, đều đến chúc mừng. Sở gia, sắc mặt Sở Tuấn Tài thực khó coi, nhưng cái gì cũng không thể nói, Thương thị đã không có quan hệ với ông ta, nhìn Liễu Thúy Cầm, lại nhìn nhìn đứa con bà ta sinh cho mình bây giờ tiếng khóc còn giống con mèo nhỏ, Sở Tuấn Tài cảm thấy cuộc đời đầy chán nản. Liễu Thúy Cầm mới mặc kệ Sở Tuấn Tài nghĩ cái gì, hiện tại bà ta chỉ nghĩ đến chuyện nuôi con lớn lên. Sở gia vẫn như cũ, mỗi ngày đều tranh đấu gay gắt qua ngày, giống như đời này đều như vậy, không chết không ngừng. Hà Hoa đợi đến khi đứa nhỏ ở trong bụng vững chắc, trừ bỏ ở chung cùng Thương thị, vợ Loan Mộc, chính là thường thường cùng Sở Phong Thu đi về nhà mẹ đẻ, có đôi khi là Trương Xuyên hoặc là Lý Hương Chi tới đón, nàng cùng Lý Thải Vân ngồi trò chuyện. Hà Hoa nói tháng lớn là có thể thường đi một chút, xem bộ dáng thông minh hoạt bát kia của Đoàn tử, mọi người đều cảm thấy có lý, sau đó Lý Hương Chi cùng Trương Xuyên sẽ ôm Đoàn tử chơi đùa, để cho hai đôi vợ chồng đi ra ngoài đi dạo. Hiện tại Trương Đại Khuê cùng Sở Phong Thu đều làm cho cuộc sống trong nhà khá giả hơn, ở trong thôn, hai người đều làm cho người ta khen ngợi, mà Lý Thải Vân cùng Hà Hoa thành người có phúc khí nhất. Trong thôn có hai hộ nghe mọi người nói như vậy rất xấu hổ, chính là Tôn gia cùng Triệu gia. Rất nhiều người đều nói Tôn Lan Thảo không có phúc khí, đang sống tốt lành, hiện tại để cho Lý Thải Vân hưởng phúc. Càng nhiều người chê cười Triệu gia, Hà Hoa là nhà bọn họ không cần, kết quả người ta hiện tại sống thật tốt a, gả cho người chồng vừa đẹp trai lại biết kiếm tiền, sinh một đứa con trai, hiện tại trong bụng lại có một đứa, lại nhìn Triệu gia, nữ nhi ở trong lao, con tương đương với đi ở rể cho người ta, nhưng thời gian dài như vậy, mà không có nhất nhi bán nữ. Triệu gia quả thật đã sốt ruột vì chuyện Triệu Kim Nguyên cùng Lí Hương Liên không có con cái, hỏi con có nhìn xem lang trung hay không, mỗi lần đều không có hỏi ra kết quả. Triệu Kim Nguyên thực phiền chán, nhất là có một lần thấy được Sở Phong Thu đỡ Hà Hoa đã thấy bụng, xem dung mạo Hà Hoa rất khác biệt, lại nhìn tay nàng đặt ở trên bụng, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, còn có anh chồng đẹp trai ở bên người nàng săn sóc, Triệu Kim Nguyên hối hận, hắn nghĩ nếu lúc trước chính mình không có buông tha Hà Hoa, hiện tại đàn ông hạnh phúc kia có phải là chính mình hay không? Chính mình có lẽ là cha hai đứa bé, hơn nữa dựa vào bản sự của mình, khẳng định cũng có thể sống rất tốt, không cần giống như bây giờ thấp kém kiếm cháu nội cho người ta! Triệu Kim Nguyên cũng không có nói cho cha mẹ tình trạng gian nan hiện tại của hắn, bởi vì trong nhà hắn gây ra việc này, cha và con gái Lý thị đối với hắn đã bất mãn, hơn nữa luôn không có con, còn có bởi vì Triệu gia đắc tội Hà Hoa mà để cho nhà Hà Hoa đem rau cùng cách nấu ăn bán cho đối thủ cạnh tranh, cứ thế buôn bán của nhà bọn họ càng ngày càng kém, liền càng làm cho cha và con gái Lý thị bất mãn. Lí gia chỉ dựa vào đứa bé Lí Hương Liên sinh nối dõi tông đường, bởi vì nhạc phụ không có sinh con trai, liền luôn luôn ngóng trông nữ nhi sinh nhiều con trai, hiện tại nữ nhi một chút động tĩnh cũng không có, ông ta so với chính mình không có con còn sốt ruột hơn, yêu thương nữ nhi, không thể phát hỏa với nữ nhi, tự nhiên liền hướng về phía Triệu Kim Nguyên. Triệu Kim Nguyên nén giận, nhưng vẫn để cho hắn nghe thấy được nhạc phụ nói vói Lí Hương Liên nếu không được khiến cho Lí Hương Liên lấy chuyện Triệu Kim Bảo mà tìm cách hòa ly, sau đó bán tửu lâu, bọn họ đi nương nhờ họ hàng, đến lúc đó lại tìm một người chồng khác cho Lí Hương Liên. Triệu Kim Nguyên nghe thấy lời này vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể càng thêm lấy lòng cha và con gái Lý thị. Hà Hoa cũng không biết Triệu Kim Nguyên hiện tại đã hối hận, nhưng nàng tin tưởng một ngày nào đó Triệu Kim Nguyên sẽ hối hận, từ miệng Lâm Tử nghe nói buôn bán của Hương Khách Lai càng kém, trong lòng nàng thật cao hứng. Mấy tháng sau, Lý Thải Vân, Thương thị, vợ Loan Mộc cùng Hà Hoa đều sinh con, tất cả đều là con trai! Ba nhà Lý Thải Vân đều thật cao hứng, bọn họ đều ngóng trông con trai, chỉ mình Hà Hoa có chút thất vọng. "Ta muốn nữ nhi a!" Hà Hoa nhìn con trai nhỏ trắng trắng non mềm, nghĩ nếu là con gái nhỏ thì tốt rồi. Sở Phong Thu cười hôn nàng một cái, nói "Chúng ta lại nỗ lực, lần sau tranh thủ sinh một nữ nhi." Mặt Hà Hoa đỏ lên, thất vọng trong lòng tiêu tan, điểm cái mũi nhỏ của con, nói "Bánh Trôi a, con chiếm tên của muội muội rồi, về sau phải tốt với muội muội nghe không, nếu không đánh mông con đó!" Bánh Trôi căn bản nghe không hiểu, mở to mắt nhìn nàng, làm lòng Hà Hoa mềm mại. Sở Phong Thu nhìn vợ con trước mặt, nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười của con lớn cùng Tiểu Khôi đang đùa giỡn khoan khoái, trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc. "Hà Hoa, cám ơn nàng để cho sống những ngày tốt đẹp như vậy." "Ta cũng muốn cám ơn chàng." Hà Hoa nhìn Sở Phong Thu cười nói, nàng quả thật từ trong lòng cảm tạ Sở Phong Thu, cảm tạ hắn làm cho nàng – một cô hồn từ hiện đại bay tới có thể hưởng thụ đến hạnh phúc như thế. Hai vợ chồng thâm tình chăm chú nhìn nhau, cho đến khi Tiểu Bánh Trôi trong lòng oa oa khóc lớn, bọn họ mới cười tách ra, vội vàng dỗ con. Cuộc sống vẫn tiếp tục, Hà Hoa vội vàng dỗ đứa nhỏ, dùng dị năng kiếm tiền, nghĩ sang năm nhất định phải đi tới ngọn núi sau nhà nhìn xem có nhân sâm hay không, dị năng của nàng đã đến trình độ có thể thi triển trên nhân sâm, đến lúc đó khẳng định có thể phát đại tài. Thỉnh thoảng nàng cũng có thể nghe được tin tức của Triệu gia. Sau khi Hương Khách Lai đóng cửa, Triệu Kim Nguyên cùng đi với cha và con gái Lý thị, bỏ lại cha mẹ, vợ chồng Triệu gia hiện tại sống rất thảm, sau khi Dương Thạch Đầu ra tù luôn đi tìm bọn họ gây phiền toái, nói là Triệu Kim Bảo là vợ hắn, hắn là con rể bọn họ, hắn thay nàng ta chiếu cố bọn họ, cho dù vợ chồng Triệu gia nói đã không tiếp nhận nữ nhi kia cũng không được. Sau này Triệu Kim Bảo cũng bị thả ra, mỗi ngày bị Dương Thạch Đầu đánh chửi, còn cùng hắn một chỗ đi quấy rối cha mẹ nàng ta, trưởng thôn ra mặt đều quản không được, luôn gà bay chó sủa. Đương nhiên, đây đều là nói sau. "Triệu Kim Nguyên kia có thể ném cha mẹ chạy cùng nhạc gia, thực không phải là người, may mắn a!" Lý Hương Chi đến thăm khuê nữ, nói với Hà Hoa chuyện này, cảm thấy may mắn, bà nghĩ Triệu Kim Nguyên nhẫn tâm như vậy, may mà lúc trước nữ nhi không gả cho hắn. Hà Hoa cười cười không nói chuyện, nàng nghĩ Triệu Kim Nguyên cho dù đi theo một nhà nhạc phụ cũng sẽ không sống tốt, cha và con gái Lí gia kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Lại là một năm khi sơn thanh thủy tú, Hà Hoa tin tưởng tràn đầy chuẩn bị đi tìm nhân sâm, kết quả xuất sư chưa thử tay nghề...... nàng, nàng lại hoài thai. Sở Phong Thu thấy bộ dáng vợ vừa vui mừng vừa buồn rầu, trên gương mặt anh tuấn đều là tươi cười. "Chàng còn cười a!" Hà Hoa vỗ tay Sở Phong Thu một cái, vuốt bụng, dùng ngữ khí sủng ái uy hiếp "Vật nhỏ, con tốt nhất là một nữ nhi a, nếu không liền đặt tên cho con là Viên nhi! Nếu là một nữ nhi, đương nhiên gọi là Châu Nhi!" Lúc này Sở Phong Thu cười ha ha, ôm Hà Hoa, vẻ mặt hạnh phúc. Đoàn tử ngồi ở trên giường đang chơi cùng đệ đệ, thấy cha mẹ ôm nhau cười, bé cũng muốn đi qua cùng nhau ôm, nhưng lại không muốn bỏ lại đệ đệ, liền ôm đệ đệ khanh khách nở nụ cười, Bánh Trôi cũng cười theo, liền ngay cả Tiểu Khôi nghe được tiếng cười đều ở bên ngoài sủa lên khoan khoái. Giờ khắc này, hạnh phúc tràn đầy. Hoàn​ Ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng sau, Hà Hoa cảm thấy chính mình sắp mọc lông, thật sự muốn ra ngoài đi dạo, nàng liền nói muốn giúp Lý Hương Chi giặt quần áo. Lý Hương Chi lập tức cự tuyệt "Không được! Nước sông còn rất lạnh, để mẹ đi giặt, con thật sự muốn đi ra ngoài, vậy đi lấy chút rau dại đi." Lý Hương Chi không để cho Hà Hoa đi giặt quần áo trừ bỏ không nghĩ để cho nàng bị đông lạnh, còn có một nguyên nhân khác chính là đám thích xuyên tạc giặt quần áo bờ sông kia nếu thấy con gái của bà khẳng định sẽ nói vài câu làm cho người ta mất hứng, tuy rằng Hà Hoa đã khai thông, vẫn là đừng đi nhận cơn tức kia. Hà Hoa vừa nghe có thể đi ra ngoài, lập tức cao hứng gật đầu, nói "Được, mẹ, con nhất định lấy nhiều rau dại trở về, chờ buổi tối nấu cho mẹ ăn!" Rau dại ư? Rất tốt, vừa vặn có thể dùng dị năng, dị năng này tuy rằng không thể lúc nào cũng có thể dùng, nhưng cũng phải rèn luyện, có thể làm cho dị năng càng ngày càng mạnh, hiện tại dị năng của nàng cũng không tốt lắm, xem ra đổi thân thể vẫn bị ảnh hưởng, gia tăng thời gian mau mau khôi phục. Đến dã ngoại có nhiều thực vật như vậy, nàng có thể thả lỏng tay chân, hiện tại là mùa xuân, nàng trước hết lấy rau dại luyện tập, còn có thể để cho người trong nhà ăn rau dại càng tươi mới càng ngon miệng, nhất cử lưỡng tiện! Lý Hương Chi cũng tính toán đi giặt quần áo, liền cùng Hà Hoa ra cửa, bà đi bờ sông phía này, để cho Hà Hoa đi bờ sông bên kia lấy rau dại, vừa vặn tiện đường. Trương gia ở phía tây nam thôn, dọc theo đường đi cũng không gặp được bao nhiêu người, bất quá đến bờ sông người liền rất nhiều. Thôn Trương gia đang ở này kêu là Tôn Vương thôn, vừa nghe tên này có thể đoán được thôn này là Tôn – Vương – hai nhà thế gia vọng tộc, cho dù hiện tại không phải, trước kia cũng đúng vậy. Sự thật cũng là như thế, Tôn Vương thôn có họ Tôn cùng họ Vương chiếm đa số, Tôn Lan Thảo chính là Tôn gia, nếu không lúc trước Tôn Lan Thảo náo loạn như vậy, cũng sẽ không có nhiều người ủng hộ thị gả vào Trương gia cho, đây là sức mạnh gia tộc. Mang ra so sánh thì Trương gia đã kém hơn nhiều lắm, ông nội Hà Hoa là hộ ngoại lai đi đến thôn này. Phía Nam của Tôn Vương thôn có con sông, phía Nam không xa có núi, bất quá núi không cao lắm, cũng không có dã thú hung mãnh. Bên kia sông rất nhiều củi và rau dại, trái cây dại, cho nên mặc kệ là người lớn hay trẻ con đều thích đi bên kia sông. Hà Hoa tự nhiên cũng phải đi bên kia sông, bất quá cầu này cũng không ở ngay gần thôn, phải đi hơn nửa khắc chung một khắc = 15 phút, nửa khắc khoảng phút mới có thể đến. Vừa vặn cùng đường đến nơi giặt quần áo của mấy người phụ nữ trong thôn, Hà Hoa không thể tránh khỏi phải bị nghe những câu nói chướng tai đang nghị luận xung quanh mình. Một người phụ nữ mập mạp mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn thấy mẹ con Lý Hương Chi, cười nói vài câu với mấy người bên cạnh, sau đó liền hướng về phía Hà Hoa lớn tiếng nói "A! Này không phải Hà Hoa sao? Thân thể khỏe rồi sao? Giúp mẹ giặt quần áo sao, như thế này mới đúng, đây mới là hiếu thuận, về sau trăm ngàn đừng nữa làm vài chuyện bất hiếu. Lại đây, đi tới chỗ thím này, nơi này có chỗ!" Mấy người phụ nữ khác vui vẻ che miệng cười, trong mắt đầy khinh thường. Trong đầu Hà Hoa tự động xuất hiện trí nhớ về người phụ nữ này, người phụ nữ này tên là Bạch Lê, hay gọi là Đại Bạch Lê, nổi danh thích tám chuyện, chê cười người khác, rất thân thiết với Triệu gia. Hà Hoa thấy trách không được nói chuyện nghe không đúng chỗ như vậy, không biết cho rằng bà ta nói thật tốt, kỳ thật mang dao bên trong. Chuyện bất hiếu này ý nói chuyện nàng trộm đồ, đánh người sao? Nói giống như là nàng thực làm chuyện này, thật đáng giận. Lý Hương Chi vốn chướng mắt Đại Bạch Lê, hiện tại càng chướng mắt bà ta, ai biểu bà ta thân thiết với Triệu gia, bà cũng không ngốc, cũng có thể nghe ra chỗ không đúng trong những lời này, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Hà Hoa cười nói. "Thím nói đúng, cháu rất bất hiếu, bị người hắt nước bẩn không biết hắt trở về, ngược lại để cho cha mẹ huynh trưởng lo lắng hãi hùng, quả thực là bất hiếu cực kỳ. Về sau cháu khẳng định sẽ sống thật tốt, để cho một ít người lòng dạ đen tối nhìn xem, người tốt cho dù bị hắt nước bẩn vẫn là người tốt. Thím nói có đúng không?" Đại Bạch Lê không nghĩ tới Hà Hoa nói như vậy, hỏi "Ngươi nói người Triệu gia là lòng dạ đen tối?" Hà Hoa cười nói "Thím cũng nói như vậy sao, thật sự là oan uổng thím, cháu còn tưởng rằng thím rất thân thiết với nhà bọn họ chứ, đứng về phía bọn họ." Đại Bạch Lê giơ chân nói "Ai nói Triệu gia là lòng dạ đen tối? Ngươi đừng nói bậy!" Hà Hoa mặt trầm xuống, nói "Vậy là thím đứng về phía nhà bọn họ? Người đứng về phía nhà bọn họ về sau đừng nói chuyện với ta. Mẹ, con đi đây, mẹ cũng đi nơi khác giặt quần áo đi, tránh cho cũng bị hắt nước bẩn." "Được! Mẹ cũng không muốn ở trong này! Khuê nữ con đừng để bị mệt, lập tức trở về nha, chớ đi xa!" Lý Hương Chi dặn dò nói về phía bóng lưng Hà Hoa, nghĩ rằng khuê nữ này vừa khai tâm, miệng đều biến lợi hại, xem Đại Bạch Lê kia đều tức giận thành Đại Thanh Lê, xứng đáng! Bà uốn éo thân đi tới trên một tảng đá khác bắt đầu giặt quần áo, vừa giặt vừa mắng người Triệu gia, cũng không chỉ tên nói họ, mắng rất khoan khoái, người bên cạnh nghe mặc kệ là có thân thiết cùng Triệu gia hay không thì đều rất vui vẻ. Hà Hoa vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh hai bên, trên bờ sông là ruộng nước, bây giờ còn là một mảnh đất trống, không lâu nữa nơi này sẽ trồng lúa, bên kia sông là núi không cao, đã vào mùa xuân, màu xanh mơn mởn trải dài một mảnh, ở dưới trời xanh mây trắng thật là có một loại cảm giác thấy núi cao cảm thấy yên bình. Hai bên sông là hàng liễu già, lá xanh non mơn mởn, ở trong gió nhẹ nhàng mà đong đưa, bóng cây chập chờn trên mặt sông. Lúc này nước tuyệt đối chưa bị ô nhiễm, Hà Hoa nghĩ trong sông này khẳng định có cá, nếu có thể bắt được vài con thì tốt rồi. Vừa đi vừa ngắm cảnh như vậy, rất nhanh liền đến chỗ cây cầu nhỏ. Sông này cũng không tính hẹp, xây cầu không dễ dàng, bất quá trời không tuyệt đường người, nơi xây cây cầu này, giữa sông có một khối đá lớn, trên mặt rất bằng phẳng, mọi người để một đầu gỗ ở trên tảng đá, hai đầu nhất tiếp thành một cây cầu, tuy rằng cầu không chắc chắn lắm, nhưng người đánh xe trâu hay xe đẩy đi qua thì không thành vấn đề. Hà Hoa qua cầu, theo trí nhớ đi tìm nơi có thể hái rau dại, đến vài nơi không phải có người chính là rau dại đã bị hái hết rồi. Còn không phải thực khéo đụng phải Triệu Kim Bảo – muội muội của Triệu Kim Nguyên, cũng chính là nha đầu bị nàng đẩy ngã thiếu chút nữa bị thương trong truyền thuyết. Triệu Kim Bảo so với Hà Hoa nhỏ hơn một tuổi, mày liễu mắt hạnh gương mặt tròn tròn, làn da tuy rằng không trắng nhưng thực sạch sẽ, xem như một tiểu mỹ nhân. Nhìn thấy Hà Hoa nàng ta hừ một tiếng quay đầu, tỏ vẻ khinh thường cùng không chào đón Hà Hoa. Mấy cô nương bên cạnh nàng ta còn có người né ra để cho Hà Hoa mau đi qua. Hà Hoa nhìn xem thường, nàng cũng căn bản không nghĩ ở tại chỗ này được không? Đầu nàng lại không bị hỏng. Thấy Hà Hoa không khổ sở, hổ thẹn cũng không cầu nàng ta, Triệu Kim Bảo không vui, nàng ta nghĩ đổi thành trước kia Hà Hoa khẳng định khóc chạy trốn hoặc là khóc cầu nàng ta, sao hiện tại lại trực tiếp đi rồi? Nghe được đồng bọn nói cho nàng ta rằng Hà Hoa trợn mắt với nàng ta, nàng ta càng tức giận, đối với bóng lưng Hà Hoa kêu lên "Trương Hà Hoa! Ta nói cho ngươi, ca ca ta lập tức sẽ thành thân, không cho ngươi lại đi cầu hắn, để cho ta biết, ta không buông tha ngươi!" Hà Hoa nghĩ rằng cả nhà người này đầu có bệnh! Nàng quay đầu nói với Triệu Kim Bảo "Ngươi ra cửa có phải chưa có uống thuốc hay không? Nếu chưa uống nhanh đi uống đi! Người nào hiếm lạ ca ca ngươi, cái loại người lương tâm bị chó tha, lại nhìn hắn một cái đều ngại mắt bị ô uế, tốt nhất cả nhà các ngươi về sau đều không cần xuất hiện trước mặt ta mới tốt! Về sau đừng nói chuyện với ta, nếu không đừng trách ta nói chuyện không xuôi tai! Đối với loại người như các ngươi thì không cần phải nói dễ nghe, nói với chó chó còn biết vẫy đuôi, nói với các ngươi... ha ha!" Triệu Kim Bảo bị Hà Hoa làm tức giận mặt đỏ bừng, muốn mắng nàng, nhưng Hà Hoa đã đi xa. Hà Hoa mắng thống khoái, trong lòng cao hứng, lại tìm một chỗ khác, phát hiện rau dại nơi đó tuyệt đối chưa có dấu vết bị người hái, lập tức cao hứng đi qua, dùng một ít dị năng xong, mắt thấy rau dại này biến càng thêm xanh biếc mọng nước, cao hứng hái bỏ vào trong rổ. Sau đó lại đi nơi khác, thay đổi vài nơi, chuyên chọn rau dại lớn, làm cho cho rau dại biến tốt hơn. Thử một lần như vậy, nàng phát hiện dị năng hiện tại của mình thật sự so với trước kia thụt lùi rất nhiều, phạm vi thi triển nhỏ đi, trước kia nàng có thể phóng tinh thần lực trên một mảnh đất lớn, phạm vi hiện tại chỉ là một bàn tay... Ngẫm lại cũng đúng, trước kia nàng có thể bỗng chốc khiến cho rất nhiều hạt đậu phộng theo nẩy mầm đến kết củ, mà hiện tại có thể để cho một viên đậu phộng nẩy mầm đã là khá lắm rồi. Trước kia nàng có thể làm cho một cây đại thụ sắp chết nháy mắt khởi tử hồi sinh, chi phồn diệp mậu cành lá sum suê rậm rạp, hiện tại thì sao? Có thể để cho rau dại khô héo bắt đầu sống lại... "Ai, bắt đầu lại từ đầu, không gia tăng luyện tập không được a!" Hà Hoa nhìn một rổ rau dại, nghĩ rằng mặc dù để khôi phục năng lực lúc cường thịnh nhất trước kia còn cần một đoạn thời gian, nhưng hiện tại cũng không sai, ít nhất có thể để cho người nhà ăn rau dại tươi mới, ngon nhất, nàng dám cam đoan, rau dại này của nàng so với rau dại bình thường ăn ngon hơn. Làm chút chuyện cho người trong nhà, trong lòng nàng thật cao hứng. Hái rau dại xong, Hà Hoa lại đi chung quanh một chút, hái được một ít hoa dại mới nở, sau đó mới chuẩn bị về nhà. Khi sắp đi đến gần cầu, liền nhìn thấy một phụ nhân trung niên ở bên cạnh cầu đang nhìn xuống phía dưới, nàng đi qua vừa thấy, nguyên lai bờ sông kia có một chiếc giày, bị rớt vào trong nước, giống như sắp bị cuốn đi. Mà phụ nhân kia một chân không đi giày, hiển nhiên là bị rớt giày xuống. Hà Hoa gặp phụ nhân kia muốn tự mình đi xuống lấy giày, nhưng bờ sông này khá trơn trượt, bà ấy thử tư thế nào cũng không đi xuống được. "Thím ơi, chiếc giày kia thím muốn lấy lên sao? Cháu có một chủ ý, thím lấy một cành cây đi vớt chiếc giày kia lên, nói không chừng có thể vớt được." Hà Hoa nói với phụ nhân kia. Phụ nhân trung niên ngẩng đầu, Hà Hoa cảm thấy phụ nhân này tuy rằng tướng mạo có chút tang thương, nhưng có một loại khí chất thực dịu dàng, ánh mắt cũng thập phần ôn nhu. Bà cười nói "Đúng vậy, có thể lấy cành cây vớt giày lên, bất quá nơi này không có cành cây, thím cũng chỉ có thể đi bẻ cây bên kia. Thím sợ qua một lát nữa giày của thím đã bị nước cuốn đi rồi." Hà Hoa nói "Cháu đi giúp thím bẻ cành cây." Nói xong nàng bỏ chạy đến dưới một gốc cây đại thụ cách đó không xa, lau lòng bàn tay, sau đó liền trèo lên cây, bẻ một cành xuống. Phụ nhân kia thấy Hà Hoa trèo cây, rất là kinh hỉ, sau khi bà vớt giày lên đi vào chân, đứng lên nói với Hà Hoa lời cảm tạ "Thật sự là cám ơn cô nương. Nếu không có cháu, chiếc giày này nói không chừng đã bị cuốn đi rồi." Hà Hoa cười nói "Không cần cảm tạ, cháu còn muốn thỉnh thím giúp một việc, thím trăm ngàn đừng với người khác nói chuyện cháu trèo cây nha. Đối với một cô nương mà nói rất khó coi!" Trước kia Hà Hoa cũng trèo cây, chính là người trong nhà không cho, khi nàng trưởng thành cũng không thích trèo nữa, cho nên cũng không cần lo lắng. Nàng thỉnh cầu phụ nhân này như vậy cũng chỉ là chỉ đùa một chút. Phụ nhân này quả nhiên nở nụ cười, nói "Được, thím nhất định không nói. Cô nương, là người Tôn Vương thôn à? Không biết tên gọi là gì? Thím ở Đào Nguyên thôn, phu gia thím họ Sở, ngụ ở đầu thôn." Hà Hoa thích khí chất của phụ nhân này, cũng không phải bởi vì ở nông thôn xuất hiện một phụ nhân có khí chất như vậy không dễ dàng, mà là vì khí chất của phụ nhân này rất giống người mẹ đã qua đời kiếp trước của mình. Nàng cũng không nghĩ làm chuyện tốt bất lưu danh, lại càng không để ý thanh danh hiện tại của mình không xuôi tai, nói cho phụ nhân này, nàng muốn là nếu về sau phụ nhân này nghe nói chính mình bị Triệu gia hủy thanh danh sẽ không để ý chính mình, vậy thuyết minh đây cũng là một người qua đường không duyên phận, nàng cũng không đáng tiếc. Hơn nữa nói không chừng nói như vậy thì xong rồi, chuyện một chiếc giày, ai còn cứ mãi nhớ thương chứ? Sau khi Hà Hoa cùng thím Sở cáo biệt liền trở về nhà, mà thím Sở đi được vài bước, quay đầu nhìn Hà Hoa, nghĩ rằng cô nương này thật không sai a, nếu có thể làm con dâu của mình thì tốt rồi, bất quá ngẫm lại tình huống của cái nhà kia, lại cảm thấy cô nương tốt như vậy hay là thôi đi, bà thở dài lắc đầu rồi đi. Thể loại xuyên không, dị năng, điền văn, cuộc sống binh dânNhân vật chính Hà Hoa, Sở Phong ThuEdit – Ebook Lengkeng_SophieBeta UchihasakiCover Mạc Thiên YConvert + raw LovelydayVăn ánHà Hoa là một thiếu nữ có khả năng kì lạ với thực vật, cô có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, thậm chí chữa lành cho chúng, gần như là cải tử hồi tình xuyên về thế giới cổ đại, Hà Hoa ở trong thân thể một thôn nữ bất ấy bị người ta vu hãm, buộ cphari từ hôn, nghĩ quẫn nên tự sát. cũng là lúc Hà Hoa thay cô ấy sống lạiGả cho một anh chồng nông dân anh tuấn, tuy rằng cha chồng bất công, đại ca lười biếng, đại tẩu chanh chua, cay nghiệt còn nhớ thương tướng công nàng, nhưng mẹ chồng giống mẹ ruột, tướng công thực săn sóc, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ đây… Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Truyện của Hoa Hòa Hoa Ảnh viết xoay quanh hai cái thôn, nam chính là nông dân thứ thiệt, được cái “trai xinh trai đứng một mình cũng xinh”. Truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc sống làng quê với đầy lông gà vỏ tỏi, hàng xóm thế nào, cha mẹ hai nhà thế nào, trấn trên thế nào, ruộng vườn ra sao. Nói chung không phải “êm đềm như mây” ánCô gái Hà Hoa ở hiện đại có được dị năngcó thể làm cho thực vật phát triển nhanh thậm chí khởi tử hồi sinh, bịxuyên không đến cổ đại, trở thành một tiểu thôn cô bị người khác dùng kế vu hãm từ hôn, sau đó thắt cổ tự cho một anh chồng nông dân anh tuấn, tuy rằng cha chồng bất công, đại ca lười biếng, đại tẩu chanh chua, cay nghiệt còn nhớ thương tướng công nàng, nhưng mẹ chồng giống mẹ ruột, tướng công thực săn sóc, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ đây…Tác giá Hoa Hòa Hoa Ảnh Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông Phong Hương Xem Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No Bách Hộ Thiên Đăng Xem Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng Công Tử Tầm Hoan Xem Quả Tử Kì Duyến Lê Hoa Yên Vũ Xem Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc Mộng Thiên Hàng Xem Đào Hoa Trầm Vương Ánh Nhật Cô Yên 365 Ngày Sau Khi Tôi Chết Ai Cũng Không Quen Biết Tôi Em Muốn Hạnh Phúc Bên Anh Vô Danh tiền bối Lang Kỵ Trúc Mã Lai Bích Thủy Mai Lạc Nếu Không Phải Là Em Dan Lee Gun

cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng